“Cô bần” là một từ ghép trong tiếng Việt, được cấu tạo từ hai từ “cô” và “bần”.
- “Cô” có nghĩa là “đơn độc, không có ai ở cùng”.
- “Bần” có nghĩa là “nghèo khó, thiếu thốn”.
Vậy, “cô bần” có nghĩa là “nghèo khổ, đơn độc”. Đây là một trạng thái khó khăn, thiếu thốn về vật chất và tinh thần. Những người cô bần thường phải sống trong cảnh nghèo đói, thiếu thốn, không có người thân ở bên cạnh. Họ phải tự lực cánh sinh, vượt qua những khó khăn trong cuộc sống.
Trong tiếng Việt, “cô bần” thường được dùng để chỉ những người có hoàn cảnh khó khăn, thiếu thốn về vật chất và tinh thần. Họ thường là những người già neo đơn, trẻ mồ côi, người khuyết tật, người nghèo khó,…
Ví dụ:
- “Những người cô bần trong xã hội cần được giúp đỡ”.
- “Cuộc sống cô bần của những người dân nghèo ở vùng sâu vùng xa”.
- “Cô bé mồ côi cô bần”.
Ngoài ra, “cô bần” cũng có thể được dùng để chỉ một trạng thái tâm lý của con người. Những người cô bần về tinh thần thường cảm thấy cô đơn, lạc lõng, không có ai chia sẻ, đồng cảm. Họ thường sống khép kín, ít giao tiếp với người khác.
Ví dụ:
- “Sau khi người chồng mất, bà ấy sống cô bần, lẻ loi”.
- “Chàng trai ấy cô bần về tinh thần, vì không có người bạn nào thực sự hiểu mình”.